Còn gì để nhớ...
còn gì để thương...
***
Có bi thương đến thế không???
***
Bi thương lắm
Mà không khóc nổi.
Bi thương lắm.
Nụ cười không tròn.
Bi và thương...
***
Và rồi ốm. Không đủ sức để nhớ, để thương...
Bi thương liệu có tự tan được không?
Giật mình sau một cơn mơ dài, tự hỏi lòng mình đã đi qua bao nhiêu mùa bão, đã nếm bao nhiêu nỗi đau để đến mức bi thương dạt dào nơi khoé mắt, để giọt bi thương rơi không ngừng nghỉ.
Nỗi buồn bi thương, không ai hiểu nổi.
Nỗi niềm giấu kín, nào ai có hay.
***
Nhưng giờ cảm thấy bi thương đã nguôi.
Lời nhắn nhủ này:
Con người ta, luôn nằm ở hai đầu chênh vênh của cuộc sống. Dù muốn, dù không.
Sự mập mờ đôi khi làm cho cuộc sống đẹp hơn, thanh thản hơn. Có lẽ yêu nhau vụng trộm ngọt hơn là yêu nhau đường đường chính chính. Có cần lắm không một cái nắm tay công khai? Hau chỉ đơn giản là, hai kẻ yêu nhau, ngồi bên nhau, đưa mắt nhìn nhau, không cần tới một cái chạm khẽ khàng, không cần tới những lời dịu dàng có cánh... chỉ cần hai kẻ, đủ NGỐC để yêu nhau...
Con gái thich cái suy nghĩ này của mình. Bởi cuộc sống đâu phải lúc nào cũng rạng rỡ và rõ ràng đâu. Mà bản thân lại thich những thứ nhoè nhoẹt, mơ hồ và mờ ảo.
====================
Mà thôi, ngoan nào, nở nụ cười mà sống {nụ cười từ trong tim nhé}
[cuộc sống luôn đẹp mà]
Nắm tay. Thật chặt. Cho ấm.
[Ngốc]
lời muốn nói.....:mọi ng ơi ! xin dừg dồn con vào đừog cùg..bố ak...xin bố đếy ...con chỉ mog mộtlần thôi bố hiểu cho con đc k bố....con thươg bmẹ lám....xin bố đừg ác vs con như thế ạ..có thể như thế vs bố la vui nhưg vs con nó dau lám bố ạ...mẹ khổ lám r...chác bố sẽ k bao h dọc đc nhữg dòg chữ này của con..nhưg nhữg zì con dã làm vsf cố gắng làm.xin bố hãy hiểu... con sẽ k từ bỏ nhữg zì con muốn và con sẽ làm..k zì có thể ngan cản đc đâu bố ạ...
còn gì để thương...
***
Có bi thương đến thế không???
***
Bi thương lắm
Mà không khóc nổi.
Bi thương lắm.
Nụ cười không tròn.
Bi và thương...
***
Và rồi ốm. Không đủ sức để nhớ, để thương...
Bi thương liệu có tự tan được không?
Giật mình sau một cơn mơ dài, tự hỏi lòng mình đã đi qua bao nhiêu mùa bão, đã nếm bao nhiêu nỗi đau để đến mức bi thương dạt dào nơi khoé mắt, để giọt bi thương rơi không ngừng nghỉ.
Nỗi buồn bi thương, không ai hiểu nổi.
Nỗi niềm giấu kín, nào ai có hay.
***
Nhưng giờ cảm thấy bi thương đã nguôi.
Lời nhắn nhủ này:
Con người ta, luôn nằm ở hai đầu chênh vênh của cuộc sống. Dù muốn, dù không.
Sự mập mờ đôi khi làm cho cuộc sống đẹp hơn, thanh thản hơn. Có lẽ yêu nhau vụng trộm ngọt hơn là yêu nhau đường đường chính chính. Có cần lắm không một cái nắm tay công khai? Hau chỉ đơn giản là, hai kẻ yêu nhau, ngồi bên nhau, đưa mắt nhìn nhau, không cần tới một cái chạm khẽ khàng, không cần tới những lời dịu dàng có cánh... chỉ cần hai kẻ, đủ NGỐC để yêu nhau...
Con gái thich cái suy nghĩ này của mình. Bởi cuộc sống đâu phải lúc nào cũng rạng rỡ và rõ ràng đâu. Mà bản thân lại thich những thứ nhoè nhoẹt, mơ hồ và mờ ảo.
====================
Mà thôi, ngoan nào, nở nụ cười mà sống {nụ cười từ trong tim nhé}
[cuộc sống luôn đẹp mà]
Nắm tay. Thật chặt. Cho ấm.
[Ngốc]
lời muốn nói.....: